Phó Như Hỗối hiểu rõ suy nghĩ của Phó Hòa Ngọc. Anh không nói gì, thay mặt Sở Dung nhận lấy sự tốt bụng của Phó Hòa Ngọc: Chúng ta đi thôi. Phó Niên và Phó Dư đứng dậy chào Phó Hòa Ngọc: Bọn con chào chú ạ. Có lẽ bình thường Phó Hòa Ngọc và Phó Niên Phó Dư có mối quan hệ rất tốt. Hai cậu nhóc có vẻ thân thiết với người chú này hơn là với những người chú khác. Mặc dù không quá thân thiết. Phó Hòa Ngọc rất yêu quý trẻ con. Anh cười và giúp Phó Niên và Phó Dư chỉnh lại mái tóc: "Lần sau nhớ đến chơi với chú nhé, chú sẽ nhớ các con nhiều lắm."

Rời khỏi tiệm may của Phó Hòa Ngọc, Sở Dung cảm thấy rất hào hứng. Cô kéo nhẹ tay Phó Như Hối, người đang điều chỉnh dây an toàn: "Bạn anh thật là thân thiện."

Phó Như Hối mỉm cười đáp lại: Hòa Ngọc là người bạn duy nhất không tới dự hôn lễ của chúng ta. Hôm nay có lẽ là lần đầu tiên cậu ấy gặp em đấy. Các em có duyên đấy."

Phó Như Hối nói những từ cuối cùng với vẻ đầy ý nghĩa sâu xa. Sở Dung nghe và hiểu, cô nhếch môi: "Lúc đám cưới bạn bè anh đều đến cả, thế mà lần trước em đụng mặt Tô Ảnh, thoạt trông anh ta đâu có vẻ gì là quen biết em đâu."

Phó Như Hối điều chỉnh vô lăng: "Tô Ảnh luôn lơ đãng, không cần quan tâm đến cậu ta.

Sở Dung suy nghĩ một lúc rồi hỏi: "Bạn bè anh đã kết hôn hết chưa?”

"Phí Tưu sắp cưới. Còn lại thì chưa có tin gì" Phó Như Hối cười: "Sao thế?"

Sở Dung ngạc nhiên: "Tất cả đêu là bạn thân của anh, các bạn đều cùng tuổi với anh à?" "Phải. Cùng tuổi cả."

"Chỉ có mình anh kết hôn sớm thôi." Sở Dung tự suy ngẫm. "Nhưng nhìn anh chẳng giống người kết hôn sớm. Bạn bè anh có lo lắng không khi thấy anh cưới sớm thế?"

Có vẻ như việc ai kết hôn trước trong nhóm bạn là điều đáng quan tâm đối với các chàng trai.

Phó Như Hối nghe vậy thì thấy rất buồn cười: "Kết hôn chứ có phải thi đấu thể thao đâu mà đua xem ai đến trước ai đến sau. Chưa kể cũng đâu phải là anh kết hôn sớm. Hai chúng ta mới kết hôn được hơn một năm thôi mà em đã chê lâu rồi à?

Sở Dung thầm nghĩ, không phải họ đang trong hôn nhân thứ hai sao? Người vợ đầu của anh cũng không phải là cô.

"Em không có ý đó." Sở Dung phủ nhận “Anh đừng hiểu lầm."

Phó Như Hối cười nhẹ: "Vậy anh cưới ở tuổi hai mươi tám là sớm à?

Quả thật không tính là sớm. Thế nhưng đứng trong số hàng đống người đàn ông độc thân ba mươi tuổi, Phó Như Hối xem như là người kết hôn sớm nhất rồi.

Sở Dung hỏi: "Năm nay anh ba mươi tuổi phải không?"

Thực ra, cô muốn nói một cách tế nhị rằng: anh ba mươi tuổi và đã trải qua hai cuộc hôn nhân, lại có hai đứa con, tiến độ như vậy đã rất nhanh. Thế nhưng Phó Như Hối đây là đang trực tiếp bỏ qua cuộc hôn nhân với vợ trước mà bắt đầu tính từ người vợ thứ hai sao?

Phó Như Hối nhìn Sở Dung, không hiểu ý cô: "Em đang bảo anh già à?

Sở Dung vội phủ nhận: "Em chỉ hỏi cho biết thôi. Anh đừng quá nhạy cảm."

Phó Như Hối không nói gì, chỉ tập trung lái xe.

Có vẻ như từ khi rời khỏi chỗ của Phó Hòa Ngọc, tâm trạng của anh ấy không mấy vui vẻ. Dù không rõ ràng lắm nhưng không khí xung quanh anh có vẻ khác thường so với bình thường.

Sở Dung lại gân như luôn được bao quanh bởi Phó Như Hối, không tài nào thoát ra khỏi từ trường của anh, vậy nên một khi cảm xúc của Phó Như Hối hơi chút thay đổi, rất nhanh cô đã có thể cảm nhận được. Cảm nhận thì đã cảm nhận, chỉ là cô không hiểu tại sao lại thành ra như thế. Sở Dung vẫn chưa đủ trình đoán định tâm tư của Phó Như Hi.

Cô không biết ông chủ của mình đang nghĩ gì, với nguyên tắc ít nói sẽ ít sai, Sở Dung chọn cách không nói chuyện nữa, giữ im lặng để tránh tranh cãi với Phó Như Hối.

1.08207 sec| 2399.75 kb